Tôi tên là Rớt - Đỗ Rớt. Mới nghe tên hẳn mọi người ai cũng có ấn tượng về tôi. Quả vậy, tôi là một anh học trò nghèo, thiếu vắng tình thương của mẹ. Như cây phi lao gai góc, xù xì, tôi lớn lên nhờ vị mặn của biển, không được sự chăm sóc dạy bảo ân cần của người thân. Mẹ mất sớm, ba tôi phải vật lộn với cuộc sống để nuôi tám miệng ăn. Tôi trở thành đưa học trò lêu lổng từ lúc nào tôi cũng không nhớ nổi. Chỉ biết rằng suốt thời gian ngồi trên ghế nhà trường tôi không ít lần bị đòn roi từ ba tôi mỗi khi nhận được thông báo của nhà trường. Tôi chai dần với đòn roi cũng như những lời la mắng, phê bình. Đến năm lớp tám, tôi chơi nhiều hơn học. Tôi đến lớp tiết trước, tiết sau tôi đã vượt rào. Internet đối với tôi là một thiên đường.